Độc giả "cảnh báo" đề xuất lập "phố nhạy cảm": Những người đề xuất và ủng hộ công nhận mại dâm là một nghề cần lường trước đến một ngày chính họ và gia đình, họ hàng của mình lại phải chịu hệ lụy.

Liên quan đến đề xuất lập “phố nhạy cảm”, báo Người Đưa Tin tiếp tục nhận thêm nhiều ý kiến của quý độc giả đưa quan điểm cá nhân. Dưới đây báo Người Đưa Tin gửi tới độc giả những "trăn trở" của độc giả Phạm Mạnh Hà liên quan đến đề xuất này.

Hình ảnh Đề xuất lập phố nhạy cảm: Coi chừng gậy ông đập lưng ông số 1

Đề xuất lập "phố nhạy cảm" đang thu hút nhiều ý kiến trái chiều từ dư luận. Ảnh chỉ có tính minh họa.

"Trước hết, cần phải phân biệt rõ đặc điểm giữa mại dâm và tự do tình dục. Lưu ý rằng mại dâm có bản chất là người ta phải làm cái việc đó vì cần tiền. Đôi khi cần tiền mà phải miễn cưỡng làm tình dù chẳng có ham muốn.

Còn với tự do tình dục thì ngược lại, mục tiêu của người ta là tình dục chứ không phải là tiền. Cho nên họ đến với nhau vì có ham muốn tình dục.

Hiện tại, Việt Nam đang cấm mại dâm, dịch vụ tình dục có thể coi như là "hàng cấm". Khi hoạt động lén lút, giá trị sở hữu tình dục đối với một người lạ đã chỉ từ một vài trăm nghìn. Khi mại dâm được hợp pháp, người phụ nữ dễ dàng bị “sở hữu” chỉ bởi vài trăm ngàn đồng một cách công khai. Điều này giải thích tại sao nhân loại vẫn coi mại dâm hạ thấp nhân phẩm của con người.

Việc cho phép hành nghề mại dâm không phải vì mục đích nhân đạo như người ta nhầm tưởng. Bởi chẳng có cái nhân đạo nào lại vẫn ép người ta phải phục vụ tình dục (không phải vì ham muốn) để đổi lấy những đồng tiền kiếm sống qua ngày.

Xét hệ lụy thì người bán dâm sau này rất khó lập được gia đình hạnh phúc, vì hầu như không ai muốn lấy người làm nghề bán dâm. Ở đây, việc làm nhân đạo đối với những người làm mại dâm chính là phải hỗ trợ cho họ về công ăn việc làm để bảo đảm tương lai xây dựng hạnh phúc gia đình, không phải là tạo điều kiện để họ tiếp tục sa vào con đường bán “vốn tự có” để kiếm sống hơn nữa. Như vậy chẳng khác nào cung cấp cho người nghiện ma túy các điều kiện để tiếp tục nghiện, hay tạo điều kiện cho người hút thuốc lá tiếp tục hút thuốc lá. Bản chất không phải là giúp đỡ mà lại là làm hại họ.

Cần nhận thức rằng không bao giờ được coi những quyền bất khả xâm phạm của công dân có thể đem bán, chính vì vậy mà mại dâm không thể được coi là một nghề.

Việc gom các dịch vụ nhạy cảm vào với lý do để dễ quản lí, thực ra là đã không quản lí được nên đành dồn vào để thành hệ thống rộng lớn hoạt động kín đáo hơn tránh dư luận phanh phui lên án.

Theo quy luật logic tự nhiên khi càng được hợp pháp, mại dâm càng phát triển (Tất nhiên cũng làm gì có chuyện mại dâm chỉ chịu ở trong khu vực quy hoạch). Mại dâm càng phát triển thì nạn buôn người càng rầm rộ kéo theo bệnh AIDS phát triển. Như vậy ý tưởng gom để quản lí kiểm soát được là thất bại hoàn toàn.

Đối với hệ quả tới gia đình và xã hội, việc hợp pháp hóa mại dâm kéo theo hoạt động mua bán tình dục ngày càng phổ biến. Mọi gia đình có các thành viên của mình đều có thể đi mua bán tình dục gây nên lối sống hoang dâm vô độ, đạo đức xã hội bị suy đồi. Khái niệm vợ chồng có nghĩa vụ phải chung thủy sẽ bị vô hiệu. Nề nếp gia đình, tôn ti trật tự xã hội bị phá vỡ khi ông bà bố mẹ mua bán dâm với những người đáng tuổi con cháu mình, thậm chí có trường hợp còn mua bán dâm nhầm phải người nhà mình khi lâu ngày xa cách không nhận ra nhau trong ánh đèn đỏ...

Những người đề xuất và ủng hộ công nhận mại dâm là một nghề cũng phải chú ý rằng, họ cần lường trước đến một ngày nào đó chính họ và gia đình, họ hàng của mình lại phải chịu hệ lụy từ chính sách được họ đề xuất, cho thấy ý tưởng này thật là "gậy ông đập lưng ông".

Như vậy với nạn mại dâm đang bùng phát như hiện nay, thì việc hợp pháp mại dâm để cho mại dâm phát triển như vũ bão hơn, đã rõ ràng sẽ dẫn tới những hệ lụy khó có thể lường trước được".

These icons link to social bookmarking sites where readers can share and discover new web pages.
  • Digg
  • Sphinn
  • del.icio.us
  • Facebook
  • Mixx
  • Google
  • Furl
  • Reddit
  • Spurl
  • StumbleUpon
  • Technorati